Một khi đã lười!
Khi đã không thích hoặc đã lên “cơn” lười thì các bạn nhỏ có vô cùng nhiều các lý do để thoái thác công việc như: “Con còn bé lắm, con mỏi chân lắm, không trèo cầu thang được, cô bế con đi!”, hay: “Con cắt bông hoa này mệt lắm. Con chỉ cắt một bông thôi rồi đi chơi nhé!”,…
Và sau đây là một số lý do kinh điển hơn:
Chuyện của bạn Bầu lớp Chrysalis Yellow Đỗ Quang:
Trong hoạt động tạo hình “Nặn con kiến”, khi thấy Bầu chẳng nặn con kiến nào cả mà lại lấy kéo cắt vụn đất nặn ra, cô hỏi: “Bầu đang làm gì đấy?”, Bầu nhanh nhảu: “Con đang cắt trứng kiến, con kiến chúa đẻ xong mệt quá nên nó chết rồi cô ạ” J…
Chuyện của bạn Kiến:
Kiến vẽ xong công chúa và hoàng tử, các cô khuyến khích Kiến vẽ thêm cho bức tranh phong phú bằng cách đặt câu hỏi: “Vua và Hoàng hậu đâu rồi nhỉ?”, Kiến tỉnh bơ: “Hoàng tử và Công chúa ở riêng, nên không có Vua và Hoàng hậu đâu ạ!”. Các cô lại cố gắng gợi ý: “Thế người hầu của công chúa và hoàng tử đâu hả con?”, Kiến lại càng tỉnh bơ hơn: “Con vẽ bức tranh ban đêm, nên người hầu đi ngủ hết rồi. Hôm nay Hoàng tử với công chúa thức khuya!” J
Vẫn chuyện của Kiến:
Kiến vốn rất lười tô màu, nên khi Kiến vẽ một bạn nhỏ nằm ngủ trên giường, mẹ nói khích Kiến: “Bạn gái này xinh đấy, nhưng môi và má không hồng lắm nhỉ! Với lại phòng bạn í toàn là màu trắng! Con mà tô tí màu vào là cực đẹp luôn”, Kiến đáp: “Mẹ chả hiểu gì cả, con vẽ bạn này đang ốm nằm trong bệnh viện mà!”
Hay một lần khác, Kiến vẽ các bạn nhỏ đùa vui trong rừng, nhưng vẫn không chịu tô màu. Mẹ thì hí hửng là lần này dứt khoát sẽ thuyết phục được Kiến tô màu, vì đây là cảnh vui chơi trong rừng chứ có phải trong bệnh viện đâu mà không tô màu. Và câu trả lời của Kiến là: “Các bạn đang chơi trong một khu rừng phủ đầy tuyết vào mùa đông, làm sao mà có màu được!”
Hic hic, đúng là bó tay!